Nhật Kí Chàng Lọ Lem
Phan_11
“ OK.”
Cậu ta sang mượn Laptop của Yuu. Trước đó, Ryo cũng đã mượn máy của Shiho nhưng anh ta đã bỏ máy tại HCMC và không mang theo. Sau đó, Ryo còn chạy qua mượn máy của Usami nữa. Cả đám chúng tôi tụ tập lại ở phòng của Ryo để xem coi có chuyện gì. Usami đưa máy cho Ryo rồi anh và Nguyên xuống Reception để hoàn tất thủ tục đăng ký tạm trú ở Đà Lạt.
Ryo nối mạng một lúc 3 cái máy và tay cậu ta gõ liên tục từ máy này sang máy khác.
“ Làm gì mà cần nhiều máy thế ?”
Tôi ngồi xuống ghế salon trong phòng, cạnh Shiho và hỏi hắn ta.
“ Vậy là cậu chưa thấy phòng làm việc của Ryo bên Nhật rồi.”
Shiho nhếch mép cười. Hắn lại diện mấy cái áo nút bấm trông cool ơi là cool.
“ Bữa nào rảnh tôi dẫn cậu đi coi !”
Yuu chọt ngang trong khi phụ Ryo một tay. Tôi liếc xéo hắn rồi bắt chuyện với Shiho về mấy cái áo của hắn.
“ Anh mua ở đâu vậy Shiho ?”
“ Mấy cái áo này hả ?”
“ Uh…”
Tôi đáp lại, hồi hộp chờ câu trả lời. Shiho đưa tay kéo kéo cái cổ áo của hắn rồi quay qua nhìn tôi cười…như khỉ .
“ Tôi mua sale off 65% bên Singapore đấy.” ^_^
“ Hả ???”
Thề với trời là tôi đã lăn đùng ra sùi bọt mép trước một cú shock quá lớn . Người như Shiho mà đi mua đồ sale off ?! Mà còn là sale off tới …65% nữa chứ. Xỉu !!!
“ Sao ? Trông cool chứ ?”
Shiho đứng lên và…xoay một vòng cho tôi ngắm. Lạy chúa…nhí nhảnh còn hơn con cá cảnh. Shiho rất vô tư mà không để ý đến có một luồng sát khí bốc lên như vòi rồng ngùn ngụt sau lưng hắn.
“ Are you FREE, aren’t you ?
“ Á …”
Shiho la oai oái khi Ryo nhéo tai anh ta đau điếng. Kèm theo đó là cú liếc xẹt ra lửa, khói bốc mù mịt dành cho…tôi. Tôi có thể dịch được cái ánh mắt đó như thế này : “ Don’t touch him if you don’t wanna die soon .” ^_^
Lạy chúa, con đã làm gì nên tội. >”
Ryo lôi Shiho ra ngồi sát với cậu ta và yêu cầu hắn kiểm tra các đường 5 và 25 ngày ( thuật ngữ chứng khóang – đừng thắc mắc ! ^_^ ) . Không còn chuyện gì nữa, tôi và Yuu đi xuống phòng khách của khách sạn và thấy Hiro và hai người kia cũng đang ngồi đó.
Chương 10
47 5h30 P.M, thì cặp đôi ngồi trên phòng còn lại cũng lò mò đi xuống. Chúng tôi leo lên xe và đi ăn tối tại một nhà hàng gần chợ Đà Lạt có tên là Phố Núi. Chỗ ngồi của chúng tôi là ở tầng trên. Cái bàn ăn lại đặt sát cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy đèn đường đã lên hết rồi. Hai đứa em của Nguyên và mọi người trong đòan đã mặc thêm áo khoác. Nhiệt độ lúc này khỏang 17 – 18 độC. Đám chúng tôi thì mỗi người chỉ khóac thêm áo ngoài, nói chung là không đến nỗi quá lạnh.
Chương trình buổi tối là tự túc nên Usa dẫn cả đám ra chợ Đà Lạt, đi dọc xuống con đường dốc hướng ra hồ Xuân Hương. Nhóm gồm chín người, kể cả hai đứa em của Nguyên.
“ Hồ Xuân Hương là một địa danh quen thuộc của thành phố Đà Lạt, một vòng quanh hồ là 5 km. Có các dịch vụ như thuyền, đạp vịt, thuê xe đạp đôi… và còn có cả một cái quán nằm trên mặt hồ nữa .”
Nguyên giới thiệu với chúng tôi bằng tiếng Nhật và ai cũng chăm chú nghe. Riêng tôi thì tranh thủ quan sát xung quanh. Nếu ấn tượng của tôi với HCMC là quá nhiều xe máy thì ấn tượng với thành phố cao nguyên này là…nhiều người đi bộ quá. ^_^. Đủ loại áo bông, áo khoác đi lại đầy trên phố.
“ Thuê xe đạp nữa không ?”
Usa lên tiếng đề nghị. Thế là cuối cùng cả bọn đến một địa chỉ thuê xe ở gần hồ Xuân Hương. Đợt này anh Hiro sẽ đi cùng Phong và Cát, Yuu đi với Nguyên, còn tôi đi với anh. Ryo và Shiho đã chịu đi chung xe với nhau.
“ Sao anh lại để Nguyên đi với Yuu, không sợ nguy hiểm sao ?”
Anh đáp lại và cười lớn. Ban đầu chúng tôi chạy một vòng quanh hồ rồi đạp lên dốc hướng về phía chợ. Trời đất, đạp xuống thì không sao chứ đạp lên quả là cực hình. Người Việt Nam lạ thật. Lúc chúng tôi đạp lên dốc, họ đứng lại và cổ vũ cho chúng tôi ở hai bên đường.
“ Cố lên, cố lên.”
Cứ thế cho đến lúc leo hết con dốc. Cả đám dừng xe lại nghỉ một chút để tranh thủ thở. Lúc này đã 4h15 P.M rồi. Thuê xe 1h là 10.000 VND và bọn tôi dự định thuê khỏang 3h mới quay lại trả xe.
“ Đua xe không mấy bồ ?”
Yuu đề nghị. Tôi biết hắn đang nghĩ gì. Ở đây dốc nhiều, thả phanh trượt dốc mới dzui làm sao. >”
“ OK !!!”
Tôi không ngờ là anh lại đồng ý. Ryo và Shiho “sao cũng được.”, còn bên anh Hiro thì đồng ý hai tay, hai chân cộng thêm cái đầu nữa là năm. >_
“ Có một con dốc rất đã, muốn đi không ?”
Usa lại hỏi cả đám, không ai tra lời, trừ Yuu. Nhưng xui cho chúng tôi, con đường gần dẫn vào đó đang cấm xe làm Walking Town nên phải đạp đường vòng.
Phải công nhận rằng …đám này khỏe kinh. Đúng là thanh niên, sức khỏe tràn trề. Yuu luôn chạy dẫn đầu, bám theo sau sát nút là xe của tôi và Usami, đàng sau là đám của anh Hiro và Shiho. Chúng tôi đua, tới được con dốc đó cũng gần 8h !!!
“ Chạy xuống hết dốc sẽ là giao với đường Phan Đình Phùng.”
Nguyên nói khi chúng tôi dừng lại ở đầu con đường. Chỗ này cũng chưa hẳn là dốc lắm nhưng cũng đủ để…trượt rồi.
“ Anh Nguyên. Khách sạn của tụi em ở dưới cuối con đường đó đó .”
Con bé Cát reo lên. Dường như tất cả đều phấn khích trước trò chơi này.
“ Kiểm tra lại thắng xe đi. Sau đó chúng ta sẽ xuống dốc. Con đường này khá dài lại có cua quẹo nên cẩn thận !”
Usami nhắc chúng tôi và rồi cả đám bắt đầu xuống dốc. Ai la sẽ bị phạt . Một chữ “ A” là 100 $ nên chẳng ai dám la.
“ Go !”
Yuu nói và cho xe lao xuống trước. Sau đó đến lượt xe của tôi và hai cái xe còn lại.
Tôi cảm thấy muốn rụng tim, đã thế gió thổi vù vù qua mặt. >_
“ Két !!!”
Bốn chiếc xe đồng loạt thắng gấp sau khi trượt dài xuống dốc trước giao lộ khỏang 20m. Cả đám cười phá lên, trừ tôi, tim tôi đang đập liên hồi cứ như muốn nhảy ra ngoài.
“ Quẹo nha !”
Đợt này Usami cho xe lao xuống rồi bẻ tay lái gấp 75 độ, quẹo xuống con đường kia. Tôi đã cố gắng lắm để không thét lên vì sợ. Con đường giao với con dốc lúc nãy cũng là dốc nhẹ nên xe còn trượt dài trước khi dừng lại cũng với một cái thắng gấp.
“ Vui gớm !!!”
Ba chiếc còn lại đuổi kịp và những tiếng “két” do thắng gấp vang lên nghe khó chịu vô cùng.
“ Cứ chạy xuống. Đến lúc tôi bảo dừng là dừng nghen.”
Usami nói và chúng tôi lại xuất phát cùng lúc để đua tiếp. Con đường này khá phẳng nên chạy cũng rất đã, nhưng chỉ là đi một đọan ngắn và gặp một con dốc. Ngoài con đường lớn thì nhiều con đường nhỏ như cái hẻm, bán đồ ăn suốt cả con đường.
“ Stop!”
Chúng tôi dừng lại ở lưng chừng con dốc.
“ Ở bên Nhật mấy ông đua kiểu này lần nào chưa ?”
Anh Usa hỏi cả đám rồi tất cả nhả phanh cho xe xuống dốc đột ngột nữa. Cái dốc này còn dốc hơn cả cái dốc hồi nãy nữa.
“ Đi trước nha.”
Đến lượt anh Hiro thả phanh xuống trước rồi cả đám ùa theo. Mặc dù đã qua một lần xuống dốc nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ. Cảm giác mạnh thì thích thật nhưng có thể chết như chơi.
“ Két !!!”
“ Á…”
Hô ! Đợt này thì có người la lên rồi, khi cả đám vừa chạm chân con dốc. Tiếng kêu phát ra từ xe của Yuu.
“ What happen ?”
Cả bọn kêu lên và quay sang nhìn. Lý do là Yuu và Nguyên thắng xe không đồng đều nên xảy ra chuyện. Yuu bóp thắng gấp sau Nguyên nên cái đầu xe nó xoay một vòng theo quán tính và hất văng cả hai người xuống đường.
“ Anh Nguyên .”
Hai đứa em của Nguyên chạy ra đỡ cậu ấy và Ryo cũng chạy đến đỡ Yuu.
“ Có sao không ?”
Anh Usa chỉ hỏi Nguyên một câu khi cậu ta đứng dậy và đi qua mặt anh để dựng xe lên.
‘ Không, em ổn.”
“ OK, đi tiếp.”
Tôi ngạc nhiên về thái độ của anh. Nguyên là người yêu của anh mà. Chẳng lẽ anh không có thái độ nào khác hơn sao ?
Chúng tôi lại phải leo dốc để ra chợ Đà Lạt. Lên được đến nơi thì cũng đã gần 8h30. Thế là chúng tôi quyết định trả xe sớm hơn dự định. Khi đạp qua khúc đường Hai Bà Trưng, nhóm chúng tôi gặp hai chiếc xe máy đang đua xuống dốc và chúng tôi đã đi đến một quyết đinh là bám sát lề để né tụi nó.
Có một chuyện đã xảy ra ngoài ý muốn là hai chiếc xe máy kia đã gặp tai nạn. Một chiếc xe có đôi nam nữ chở nhau, cô bé ngồi đàng sau ước chừng 16 – 17 tuổi, mặt non choẹt, dân ở đây. Khi chiếc xe này đua xuống dốc, chẳng biết vì lý do gì chiếc xe đã mất thăng bằng mà bay thẳng xuống dốc.
Tôi đã nghe một tiếng động rất dữ dội trước khi chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng .
BOOM !!!
Cả xe và người lăn long lóc như quả banh. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, tôi còn trông thấy rõ cô bé đã bay xuống dốc ra sao. Mặt cô bé cà sát xuống mặt đường 7m trước khi dừng lại …sát bên xe tôi và Yuu. Máu ọc ra từ mắt, mũi, miệng và tai cô bé đó, trông cô ta như một cái xác. Thật đáng sợ.
“ Ôi, không…”
Đám chúng tôi kêu lên một tiếng thảm não trước khi đường phố bắt đầu náo loạn vì tai nạn.
“ Đưa xe ra ngoài trước đi, chỗ trả xe cũng gần đây. Mấy bồ đi trả xe rồi quay lại.”
Usami và Yuu lao khỏi xe và nói với chúng tôi. Ai cũng bàng hoàng. Tai nạn xảy ra quá nhanh và quá bất ngờ, không ai lường trước được.
Yuu bế xốc cô bé lên đặt ngay ngắn trên lề trong khi Usami lôi bạn trai cô ta ( ở cách đó vài mét ) ra khỏi cái xe máy đã nát bấy đầu xe.
“ Đi thôi Masako, sắp sửa không ra được nữa bây giờ.”
Shiho đập vai tôi và lôi tôi trở lại thực tại. Tôi đã đứng chết trân không cử động được. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, leo lên phía trên chiếc xe đạp đôi và đạp theo Nguyên đến chỗ trả xe. Gần 20 phút sau, đám chúng tôi mới quay lại được chỗ Usami và Yuu.
Mọi thứ đã xong xuôi, xe cấp cứu cũng vừa mới đi. Cái còn lại trên đường chỉ là vũng máu và tàn tích cái xe của vụ tai nạn.
“ Có lẽ chúng ta phải về khách sạn thôi.”
Yuu nói khi chúng tôi chạy lại gần hai người họ.
“ Uh !”
Usami trả lời rồi anh bỏ đi trước để gọi taxi. Chẳng hiểu trong lúc tôi vắng mặt đã xảy ra chuyện gì mà trông mặt Yuu và Usami cứ thuỗn ra như gặp cú sốc lớn.
“Phong, Cát biết đường về chứ ?”
Hiro hỏi hai đứa nhóc khi chúng tôi đã gọi được hai chiếc taxi để về.
“ Tụi nó biết đường. Don’t worry.”
Nguyên trả lời thay cho hai đứa em và vẫy tay chào tụi nó. Nguyên, Usa và Hiro đi cùng một xe. Tôi, Yuu, Ryo và Shiho đi chung một xe. Lần đầu tiên tôi thấy Ryo lo cho anh trai của mình, cứ hỏi han mãi. Tôi ngồi kế Yuu và ngửi được một cái mùi rất tanh của máu từ cái áo của hắn… 47
48 “ Yuu, anh không sao chứ ?”
Tôi gọi giật hắn khi chúng tôi về phòng.
“ Đừng nói nữa, đóng chặt cửa phòng lại đi.”
Yuu xua tay rồi lững thững bước vào phòng. Hắn vội vàng cởi bung cái áo khoác đen cài kín đến nút cổ ra và…
“ Ôi trời…”
Tôi và Hiro kêu lên khi nhìn thấy cái vừa hiện ra trước mặt. Yuu đã mặc một cái áo sơmi trắng bên trong và cái áo đó đã dính đầy máu ở cả hai ngực áo.
“ Chưa hết đâu. Dính cả quần và giày nữa. Thật ra…Này, không phải máu của tôi đâu !”
Hắn kêu lên khi thấy tôi nhìn hắn bằng con mắt đầy chấm hỏi và lo lắng.
Do hắn mặc một bộ đen thui nên chả thấy gì nhưng thật ra là dính rất nhiều máu. Đôi giày Adidas của hắn màu trắng nên nhìn rõ từng vệt máu. Trong lúc bế cô bé nạn nhân tới xe cấp cứu thì máu cô ta đã dính đầy vào người Yuu. Chiếc áo khóac đen của hắn đã làm tốt công việc thấm hút máu một cách tối đa. Máu cũng dính đầy vào hai ống quần của hắn, còn cái áo sơmi trắng, hắn bỏ vào mấy lớp bao đen cột chặt và quăng vào thùng rác. Lúc này là 9h00.
“ Masako, em chạy lên hỏi Usa coi có mang bột giặt không ?”
“ OK”
Tôi trả lời anh Hiro trong khi anh và Yuu đang ở trong phòng và xả nước bộ quần áo đấy. Hắn đã thảy quần áo của hắn vào bồn tắm và xả nước nóng cho ra hết máu. Chẳng biết bên anh Usa ra sao chứ bên Yuu thì thật thảm quá, hứa hẹn một buổi tối giặt đồ khùng luôn. >_
“ Buông ra !”
Cửa phòng của Usami không khóa, chỉ khép hờ thôi và tôi nghe thấy tiếng Nguyên kêu lên đầy quyết liệt. Chuyện gì nữa đây ?
“ Thôi đi. Từ giờ cho đến lúc anh quên hết tình xưa nghĩa cũ thì hãy đụng vào tôi !”
Nguyên nói hay đúng hơn là gào lên. Sau đó, cửa phòng bật mở, tôi vội lủi nhanh vào một góc và thấy cậu ta tay vừa cài nút vừa kéo thẳng lại áo, đi ngang qua mặt tôi.
Giữa Nguyên và Usami đang có một xích mích lớn. Ngoài mặt họ vui vẻ như cặp đôi hạnh phúc nhưng thật ra thì đang chiến tranh lạnh. 48
49 Chờ cho Nguyên đi khuất, tôi mon men ra khỏi chỗ trốn và đến gõ cửa phòng anh.
“ Có chuyện gì không em ?”
Cánh cửa bật mở lần nữa và anh thò đầu ra hỏi tôi.
“ Anh có bột giặt không ?”
“ Sao ?”
Anh ngạc nhiên nhìn tôi cứ như thể tôi đang xin thứ gì vượt quá khả năng của anh.
“ Áo Yuu bẩn quá, tụi em cần bột giặt để giặt cái áo đó. Mà anh có bị dính máu không ?”
“ Có, nhưng chỉ vài vệt trên áo khoác. Để qua xem Yuu thế nào đã !”
Anh nói rồi đóng cửa phòng, cùng tôi lên phòng của tôi và Yuu. Hắn và anh Hiro vẫn đang đứng trong phòng tắm xả nước.
“ Sao vậy Yuu ?”
“ Xả 5,6 lần bằng nước nóng rồi đó mà vẫn ra một đống đỏ lòm. Bây giờ nước hết nóng rồi nhưng vẫn đang xả .”
Hắn nói khi tôi và anh Usa bước vào. Quả thật cái áo khoác của hắn thấm hút quá tốt. Nước trong bồn đỏ lòm dưới ánh đèn neon, tanh ơi là tanh.
“ Chắc 2 lít máu, nhiều kinh !”
Hiro chép miệng, thò tay vò phụ hắn. Tôi không sợ máu, nhưng nhìn là thấy chóng mặt rồi. Tôi rời phòng tắm và leo lên giường, đậy gối lên mặt.
Sau khi tận mắt thấy cái áo của Yuu, anh Usa chạy xuống Reption để xin bột giặt. Cũng may là họ có. Thế là cả ba xúm vào giặt cái áo cho Yuu.
“ Masako, em muốn tắm thì qua tạm phòng anh đi.”
Anh Usa nói với tôi khi đang tích cực vò cái áo cho Yuu.
“ Nhưng… có phiền không ?”
Tôi hỏi lại. Quả thật đạp xe xong tôi rất muốn tắm vì người bẩn quá.
“ Không sao đâu.”
Anh trả lời. Nghe thấy thế, tôi an tâm bê quần áo sang phòng anh. Trong phòng có người và đó là Nguyên. Lúc tôi bước vào phòng là lúc cậu ấy bước ra khỏi phòng tắm. Nguyên đeo kính áp tròng vì cái kính của cậu ấy đã bể một tròng lúc té xe.
“ Sao…cậu lại ở đây ?”
Nguyên hỏi tôi bằng một giọng cọc cằn khiếm nhã và tôi thấy khó chịu về điều đó, nhưng vẫn cố bình tĩnh để trả lời.
“ Uhm. Anh Usami cho tôi mượn nhờ phòng tắm. Chỗ tôi đang gặp sự cố.”
“ Thế hả ? Cứ tự nhiên !”
Cậu ấy nói, tay lau khô mái tóc bằng cái khăn tắm trắng. Tôi cúi đầu cảm ơn Nguyên một cách lịch sự rồi mở cửa phòng tắm. Lúc đó thì Nguyên gọi giật tôi lại và quẳng cho tôi một cái khăn tắm còn khô trong balô của cậu ấy. Khi tôi nhìn cậu ấy không hiểu chuyện gì thì Nguyên đáp lại.
“ Trong phòng tắm còn một cái khăn, nhưng là khăn của anh ấy… Tôi không muốn cậu đụng vào cái khăn đó. Tự nhiên nhưng cũng phải có chừng mực thôi.”
Cái gì cơ ??? Nguyên dằn mạnh ở câu cuối. Có ngu cũng biết cậu ấy đang cảnh cáo tôi. Nhưng mà để làm gì ? Tôi tính trả lời lại nhưng nghĩ mình là kẻ đi nhờ nên thôi. Tôi cám ơn Nguyên rồi đóng cửa, cố gắng tắm thật nhanh. Tôi đã suy nghĩ về câu nói của cậu ấy và quyết định trả lời.
“ Cậu hiểu lầm rồi Nguyên àh. Tôi mới là kẻ đến sau, tôi đáng thương hơn cậu chứ.”
Tôi nói với Nguyên khi bước ra khỏi phòng tắm.
“ Cậu nói cái quái gì vậy ?”
“ Không gì hết. Tôi đồng ý rằng tôi đã có lỗi với cậu nhưng giờ thì tất cả đã chấm dứt.”
“ Cậu về phòng đi ! Tôi không đủ bình tĩnh để nói thêm với cậu một câu nào nữa đâu. Đi đi !”
Nguyên lớn tiếng đuổi. Ok, đi thì đi. Trước khi bỏ đi, tôi ném lại cho Nguyên cái nhìn giận dữ và cậu ấy trợn mắt nhìn tôi một cái nhìn hình hai quả lựu đạn. Chuyện quái quỷ gì thế này ? Tôi lại đi cãi nhau với người khác chỉ vì tình yêu của một người đàn ông thôi sao ? Khỉ thật, phải làm cho ra nhẽ chuyện này.
“ Rầm !!!”
Tôi dập cửa rất mạnh tay khi về phòng.
“ Gì vậy Masako ???”
Yuu, Hiro và Usa cùng hỏi tôi khi thấy cái thái độ “ ai động vào thì tôi chém chết.” của tôi. Tôi lắc đầu, lôi balô ra nhét quần áo bẩn vào rồi leo lên giường úp mặt vào gối.
Cái áo của Yuu đã không còn ra nước màu đỏ nữa và Yuu đang giặt nó. Hiro và Usa thở phào ra khỏi phòng tắm và hai anh chàng đã nốc hết một chai nước suối để trong tủ lạnh. Hai người xì xầm to nhỏ gì đó rồi Usa rời khỏi phòng. Anh chúc tôi ngủ ngon nhưng mà tôi không đáp trả lại. Tôi đang rất bực vì thái độ lúc nãy của Nguyên. Nhưng mà nghĩ cho cùng ghen là yêu, tức là cậu yêu anh ấy …thế cũng hay.
“ Cuối cùng cũng xong !”
Yuu thở hắt ra nhẹ nhõm sau khi giặt sạch bộ quần áo. Hắn chui ra và thở dốc trông rất mệt. Hiro thảy cho hắn chai nước, dường như Yuu đã uống hết.
Tôi ngồi dậy, vơ remote bật tivi. Trên Animax đang chiếu một bộ phim SA coi cũng khá vui, Hiro bắn game online trên giường. Còn Yuu…? Hắn đâu rồi ? Mới đây đã bốc hơi đâu rồi ?
Trong đầu tôi bỗng rộn lên ý nghĩ là phải đi kiếm Yuu và chợt thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn ngồi ngoài ban công và lau đôi giày của hắn. Tôi đứng lên, nở một nụ cười khi thấy tướng ngồi chồm hổm trông đến là buồn cười của Yuu.
Tự dưng tôi lại thấy thương Yuu ?! Hắn giặt cái áo xong đã mệt muốn đứt hơi, nhất là loại công tử như hắn, quen có người hầu kẻ hạ rồi…giờ lại phải è cổ ra giặt tay. Mà cũng tại Yuu bao đồng thôi, nếu không thì đâu có bẩn bộ quần áo. Trời không nóng nhưng hắn đổ mồ hôi (lúc nãy xả nước nóng đó mà ). Thật là… thấy Yuu đưa tay lên quẹt trán, hình ảnh đó thật tinh nghịch. Suy cho cùng, hắn cũng là một người tốt.
“ Có cần phụ một tay không giám đốc?”
Tôi đến hù hắn một cái rồi đẩy hắn ngồi bệt xuống đất cùng tôi. Yuu đưa mắt nhìn tôi kỳ lạ sau đó lại nhe răng nở nụ cười thường trực. Tôi phá ra cười và đưa hai tay bẹo má hắn trêu chọc rồi giật lấy một chiếc giày và lay phụ hắn. Eo ôi, đôi giày cũng thấm hút tốt mới chết chứ.>_
“ Cám ơn. Sao tự nhiên cậu tốt với tôi thế Masako ?”
“ Chứng kiến cảnh anh xông xáo cứu người. Tôi chợt thấy anh là người tốt…thế thôi!”
“ Vậy àh…tôi mệt quá. Cậu có thể cho tôi dựa một lúc không ?”
Hắn nói và dựa vào người tôi ^_+
“ Lên giường mà nằm! ”
Tôi gắt nhẹ và đẩy hắn ra.
“ Err…trả ơn cho tôi. Từ lúc bị cậu dựa vào, vai tôi mỏi nhừ, nằm xuống nó cũng đau, với lại nóng quá, tôi chưa muốn vào.”
Yuu nói và mặc kệ tôi lầm bầm rủa, hắn cứ dựa vào tôi. Yuu lấy ngón tay cọ cọ vào má tôi và cười thích thú. Hắn bảo tôi kể chuyện cho hắn nghe. Thế là tôi lôi tất cả những bực tức ra kể, nói một cách hăng say và lâu lâu lại nghe thấy tiếng “ uh,uh” hưởng ứng của hắn.
Đụng phải chủ đề, tôi nói khí thế. Một lúc khoảng 10 phút sau, không nghe thấy phản ứng gì của hắn nữa thì…Ôi trời, Yuu đã ngủ mất rồi.
“ Này, dậy, vào giường ngủ !”
Tôi gọi hắn nhưng Yuu chỉ nhèo nhèo chép miệng rồi vòng tay qua cổ tôi…ôm cứng.
“ Để tôi ngủ.”
Hắn chỉ nói được đúng ba chữ rồi… khò khò ngủ tiếp. Suốt chuyến đi có lẽ Yuu đã không ngủ, đó cũng là một thói quen của hắn. Ngày hôm nay cũng đã gặp quá nhiều biến cố bất ngờ. Yuu mệt cũng phải…Nghĩ đến đây, tôi vòng tay ôm hắn ( để khỏi “rớt” thôi mà ^_^) để cho hắn ngủ một lúc. Hơi thở của Yuu phà vào cổ tôi nhột nhạt. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái nóng của một cơ thể khác khi nó áp vào mình. Lúc này đã là 10h25 rồi…
—
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian